Egypt Israel Oct 2007




Bấm nút "Download Now"
để cài Windows Media Player. 
Windows Media Player 11
Download Now

Windows Media Download Center
 

Friday, March 04, 2005

VÒNG TAY YÊU THƯƠNG

VÒNG TAY YÊU THƯƠNG

Nhà nuôi dạy trẻ mồ côi thuộc Trung Tâm Bảo Trợ Xã Hội tỉnh Minh Hải nằm cách thị xã Cà-mau non 7 cây số. Ở đây nắng đang gay gắt, cảnh vật im lìm. Khi nghe tiếng xe của chúng tôi, một đám trẻ chạy túa ra. Dấu ấn đầu tiên đối với tôi là những gương mặt trẻ thơ ngơ ngác dè chừng.

Đáng mặt chị hai nhất trong đám trẻ mồ côi này là em La Thái Phụng, 14 tuổi, mồ côi từ lúc lọt lòng. Cha mẹ đã vứt bỏ em ở Cầu-mới rồi bỏ đi biệt xứ. Một bà mẹ mù động lòng trắc ẩn nhặt lấy đem về nuôi. Hai mẹ con bảo bọc nhau mà sống cho đến khi bà mẹ qua đời vì già yếu. Bà con họ hàng của bà cho rằng Phụng là thứ con xin con lượm, làm sao mà được hưởng ngôi nhà, dù ọp ẹp rách nát của bà mẹ nuôi. Vậy là cô bé mồ côi đến hai lần ấy buộc phải bước ra hè phố...

Cũng những ngày đó, trên một cái chòi nhỏ chừng 4 mét vuông ở phường 4 thị xã Cà-mau lại có một trường hợp thương tâm khác. Đó là mảnh đời của hai anh em Giỏi và Hận. Cha mất từ lâu, mẹ đi bán khoai luộc làm kế sinh nhai. Gánh nặng cuộc sống cứ đè trĩu lên đôi vai người mẹ bất hạnh. Hai đứa trẻ phải thường xuyên chịu bữa đói bữa no. Tội nghiệp nhất là thằng Giỏi, nó bị sốt bại liệt từ nhỏ. Với cặp chân teo nhách, nó chỉ biết bò lê bò lết tối ngày trên cái chòi đầy muỗi mòng ấy.

Cũng có trường hợp đến 5 anh em ruột dắt díu nhau đến nhà nuôi trẻ mồ côi. Chúng ở phường 8, cha bị rắn hổ cắn chết. Sau một thời gian, người mẹ mắc phải căn bệnh hiểm nghèo ung thư vú cũng đột ngột qua đời, để lại 7 đứa con nheo nhóc. Bà con thân tộc không khá giả gì mấy để cưu mang chúng. Đứa chị gái lớn nhất mới 16 tuổi phải đi lột vỏ tôm gia công ở nhà máy đông lạnh. Nhưng đồng tiền kiếm được chỉ đủ để nuôi đứa út ít. Ngày mà 5 đứa em kia phải dắt díu nhau ra đi, người chị ấy đã tủi thân khóc nức nở. Nhưng đành vậy, biết phải làm sao hơn ?

Cảnh ngộ của 3 chị em Đông, Phương và Tây ở xã Tân Hưng Tây huyện Cái-nước cũng chẳng hơn gì. Đứa lớn nhất mới 8 tuổi, cha là thương binh hạng Ử bị chấn thương sọ não, mẹ nhẫn tâm bỏ đi từ lâu. Ngày mới về nhà trẻ mồ côi, ba đứa cứ ăn cơm ngấu nghiến ngon lành. Hóa ra trước đây chúng nào có được no bữa nào đâu. Đói quá thì bẻ đu đủ xanh nấu ăn. Hai ba ngày mới mua được chút gạo nấu chão loãng vì khoản phụ cấp thương binh của người cha không sao đủ ăn qua ngày !

Tuy nhiên 3 chị em Đông, Phương và Tây thì nay vẫn còn có một người cha để mà nhớ để mà mong một ngày gặp lại. Còn như bé Thảo Nhi thì quả thật bất hạnh. Mẹ đã bỏ bé ở bệnh viện Bạc-liêu khi vừa lọt lòng. Các sản phụ chung phòng đã động lòng, thay phiên nhau cho cháu bú, được 12 ngày tuổi thì các cô ở nhà nuôi trẻ mồ côi lên đón bé về. Nhìn nước da ngăm đen, đôi mắt to và sâu có ngấn, người ta đoán bé là người Việt lai Khơ-me. Và chỉ vậy thôi !

Cho đến nay thì đã có 26 mảnh đời bất hạnh như vậy trôi giạt về đây. Các cô giáo bảo rằng ban đầu thật khó rèn chúng vào khuôn phép. Cái gì đối với chúng cũng đều lạ lẫm. Có đứa thậm chí không biết cái ti-vi hay cái vòi nước máy là cái gì ! Nhưng rồi tất cả đã quen, bây giờ thì các em đều đã có cho mình một nơi ở rộng rãi thoáng mát. Những bữa ăn được chăm chút tận tình.

Thằng bé Giỏi bị sốt bại liệt thuở nào, nay đã tập tễnh đi được. Bằng cái giọng còn ngọng nghịu, nó cứ bi bô hát suốt ngày. Còn thằng bé chăn vịt ngày xưa thì nay đã cắp sách đến trường... Tất cả những đổi thay này đã bắt nguồn từ tấm lòng nhân ái chung của xã hội. Một bà Việt kiều ở Mỹ về thăm, đã trao tặng cho Trung Tâm số tiền bảo trợ đầu tiên là 50.800 đô-la. Mọi người đều được bà cho biết trước đây bà đã từng là một trẻ mồ côi rồi tự lập mà bước vào đời. Có lẽ do vậy mà bà dễ cảm thông hơn với các số phận trẻ mồ côi chăng ?

Và đây đó vẫn còn có những tấm lòng nhân ái. Cô giáo Thắm, 39 tuổi, quê ở huyện Cái-nước, không lập gia đình và đến với nhà nuôi dạy trẻ mồ côi ngay từ những ngày đầu tiên. Kể từ ngày đón bé Thảo Nhi mới 12 ngày tuổi về, cô Thắm tất tả lo toan cho bé như một bà mẹ thực thụ. Cũng phải tã lót, thức khuya dậy sớm. Đến nay bé đã được 6 tháng, bụ bẫm đáng yêu. Cô Thắm bảo: chính Thảo Nhi là sợi dây tình cảm gắn cô với cả nhóm trẻ mồ côi này. Dẫu cho cuộc sống khó khăn, cô cũng không sao đành lòng dứt bỏ chúng được...

Lại có anh Lê Hồng Dễ, nhân viên của nhà nuôi trẻ mồ côi, thấy tụi nhỏ đa số đều không biết đọc biết viết, anh liền đứng ra mở lớp học tình thương. Dù việc làm này không giúp tăng thêm khoản phụ cấp nhỏ nhoi nào, anh cũng không hề kêu ca... Chị Kim Hui, giám đốc trung tâm, bức xúc nói: “Hiện tại những em ở đây chỉ được nhà nước cấp cho 3.000 đồng tiền ăn mỗi ngày, và chỉ có vậy thôi. Cơ sở chất thì còn hết sức nghèo nàn thiếu thốn, trường học tại chỗ cũng chưa có, các em ngày nào cũng phải lội bộ trên 3 cây số để đến trường. Trong khi theo dự kiến từ đây đến cuối năm, trung tâm sẽ phải nhận nuôi đến 40 cháu.”

Toàn tỉnh Minh-hải hiện có 430 thiếu nhi lang thang, 3.842 trẻ mồ côi và 4.627 em bị tật nguyền. Đến bao giờ những trung tâm như thế này mới đến được với các cháu ?
Comments: Post a Comment

<< Trở Về Trang Chính - Home Page
Cám ơn quí vị, xin mời vào trang sau đây:
  • NGỌN NẾN NHỎ
  • This page is powered by Blogger. Isn't yours?